Chiều Hồ Tây, sương mù giăng tỏa, vòng xe quay chầm chậm như gió chiều. Em bỡ ngỡ đến nỗi chẳng kịp chụp 1 kiểu ảnh làm kỉ niệm nên lần sau chúng mình lại cùng đi anh nhé.
Hà Nội vẫn vậy, ồn ào,đông đúc, ô nhiễm vì khói xe và rác thải.Nhưng dường như tất cả lại làm em thêm yêu cái thành phố này hơn. Yêu cái giai điệu nhẹ nhàng của buổi chiều xuân còn rơi rớt chút se lạnh của mùa đông. Yêu mặt hồ Tây mờ khói sóng!
Yêu cánh hoa sưa trắng, mỏng, nhẹ rơi. Yêu đôi tay ấm nồng, yêu nụ cười thẹn thùng của cô gái khi người yêu hôn nhẹ lên má.
Hà Nội giờ đây đẹp hơn khi e có a. Anh là làn gió mát thổi qua mặt hồ, anh là cánh hoa sưa trắng muốt, anh là chút tình dịu dàng của buổi hoang hôn. Anh là "nồng nà Hà Nội"!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét