Nếu mai này con phải đi xa
Sẽ nhớ lắm sân trường đầy nắng
Mùa hè đến xôn xao kỉ niệm
Cánh phượng hồng e ấp tuổi thơ
Nếu mai này con phải đi xa
Chắc nhớ lắm cây bàng, hàng ghế
Giờ ra chơi vui đùa nghịch ngợm
Cô bạn cùng bàn má lúm xinh xinh
Nếu mai này con phải đi xa
Sẽ không quên những ngày nhỏ dại
Buổi đầu tiên mẹ đưa vào lớp
Cô giáo cười tỏa nắng mùa thu
Ngày mai ấy chắc rồi sẽ đến
Đó là ngày con phải xa cô
Cô ơi cô, cô đừng buồn nhé
Con sẽ về vào những mùa hoa.
Kí tên: Tú Chim
Thân tặng các cô giáo thân thương, và gửi tới những người bạn thời thơ ấu của tôi. Cám ơn cô đã dạy con nhiều đến thế. Các bạn ơi Yến nhớ các bạn nhiều, có ai ở lớp 5A1 không?
Mỗi cuộc đời là mỗi chuyến đi. Với chuột là hành trình trên mặt đất. Với chim là hành trình trên bầu trời. (hãy nói theo cách của bạn, còn tôi sẽ làm theo trái tim tôi)
21 thg 8, 2013
Bình bài "Tràng giang" của Huy Cận
Hôm nay thi bình thơ. Xưa toàn thấy người ta lấy văn xuôi để bình thơ, nay Tú Chim xin lấy thơ để bình thơ, đọc cho cô giáo nghe, cô giáo khen độc đáo. Nhưng tiếc có người lại nghi không phải do Tú Chim làm. Người đời thường hay ghen tị khi không làm được như người khác và Chim cũng vậy. Chim rất ghen tị khi Chim không học giỏi bằng các bạn, không tự tin bằng các bạn. Nhưng Chim sẽ không từ bỏ, Chim đã mơ gì và Chim sẽ làm điều đó)
Người buồn, người dạo bước bên sông
Con nước chảy xuôi, nước ngược dòng
Thi sĩ âu sầu nghiêng bút viết
"Củi một cành khô lạc mấy dòng"
Trời cao, đất rộng, lòng sông thẳm
Sông dài bến đợi hoài thuyền ai?
Tức cảnh sinh tình là thế đấy
Đâu cần khói sóng, chợt tỉnh mơ!
Rợn ngợp đất trời, người bé nhỏ
Cánh bèo trôi dạt mấy mùa thôi
"Chim nghiêng cánh nhỏ", hoàng hôn xuống
Một chiều em dịu, một chiều thương
Mươi mấy câu thơ một chữ sầu
Nỗi sầu xa thẳm, nỗi sầu thương
Giữa cảnh thiên nhiên thi vị thế
Mà lòng thi sĩ nhuộm hoàng hôn.
Người buồn, người dạo bước bên sông
Con nước chảy xuôi, nước ngược dòng
Thi sĩ âu sầu nghiêng bút viết
"Củi một cành khô lạc mấy dòng"
Trời cao, đất rộng, lòng sông thẳm
Sông dài bến đợi hoài thuyền ai?
Tức cảnh sinh tình là thế đấy
Đâu cần khói sóng, chợt tỉnh mơ!
Rợn ngợp đất trời, người bé nhỏ
Cánh bèo trôi dạt mấy mùa thôi
"Chim nghiêng cánh nhỏ", hoàng hôn xuống
Một chiều em dịu, một chiều thương
Mươi mấy câu thơ một chữ sầu
Nỗi sầu xa thẳm, nỗi sầu thương
Giữa cảnh thiên nhiên thi vị thế
Mà lòng thi sĩ nhuộm hoàng hôn.
Bình bài " Vội vàng" của Xuân Diệu
Có bấy nhiêu đâu một chữ vội vàng
Vội vàng chi hỡi vội vàng ơi
Đời cho người sống được mấy chốc
Người sống vội vàng, người sống tham lam.
Thi sĩ họ Ngô rõ lạ lùng
Cuộc đời còn đó nào đã không?
Do đâu cứ sợ mùa đi mất
Tình đến vừa tròn, tình vội tan?
"Suốt buổi xuân xanh tràn ý vị
Thấy tình rạo rực và tình si"
Nhưng sao tình thắm người không lỡ
Phải chăng người sợ cuộc chia li?
Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt biếc
Nhiều lần điên dại một chữ si
Chàng yêu cuộc sống đẹp biết mấy
Yêu thế bao nhiêu, sầu bấy nhiêu!
Có phải chỉ trong một buổi chiều
Người ta cắt được nghĩa chữ yêu
Chàng yêu là phải vội vàng thế
Đất trời cùng tận vẫn còn yêu!
Vội vàng chi hỡi vội vàng ơi
Đời cho người sống được mấy chốc
Người sống vội vàng, người sống tham lam.
Thi sĩ họ Ngô rõ lạ lùng
Cuộc đời còn đó nào đã không?
Do đâu cứ sợ mùa đi mất
Tình đến vừa tròn, tình vội tan?
"Suốt buổi xuân xanh tràn ý vị
Thấy tình rạo rực và tình si"
Nhưng sao tình thắm người không lỡ
Phải chăng người sợ cuộc chia li?
Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt biếc
Nhiều lần điên dại một chữ si
Chàng yêu cuộc sống đẹp biết mấy
Yêu thế bao nhiêu, sầu bấy nhiêu!
Có phải chỉ trong một buổi chiều
Người ta cắt được nghĩa chữ yêu
Chàng yêu là phải vội vàng thế
Đất trời cùng tận vẫn còn yêu!
Thành phố không có mặt người.
Đọc hết tập " Thành phố không mặt người" tuyển tập truyện trên Yume, ngộ ra nhiều điều:
Trước tiên là nói về cách viết truyện: một số truyện cũng coi như là tạm ổn với kết cấu khá tốt, tình tiết sắp xếp hợp lí, không quá cầu kì nhưng lôi cuốn người đọc. Những câu chuyện xoay quanh cái vấn đề đời thường, nhỏ nhặt, vụn vặt nhưng cũng đáng để chúng ta suy ngẫm về nó, như " Chiếc xi líp màu đỏ" hay "dưới chân tượng bà quan âm"...người sống với phật nhưng ko bỏ được tâm xà vốn có của mình. Có những câu chuyện thì lại vòng vo kể kể với những cảm xúc chẳng đâu vào đâu, có lẽ do tác giả chưa tinh ý lắm trong việc nắm bắt và truyền tải các cảm xúc có thể hoặc là của người khác. Hầu như các chuyện đều có kết thúc mở buộc người đọc phải suy tư và tìm ra cách giải quyết, song lại giăng một làn sương giày hơn làm cho chúng ta thấy nghi ngờ về sự tồn tại của những câu chuyện đó. rõ ràng là viết về cuộc sống đời thường song lại thấy giống như truyện giả tưởng vậy?
Giờ xin nói nhiều về nhan đề của tập truyện ngắn: " Thành phố không mặt người", ko có người mà đúng là toàn thấy mặt quỉ, mặt chuột, mặt dê, mặt ác thú...thật đáng sợ. Nhìn lại thấy toàn quỉ đeo mặt nạ của người. Quả thực đúng là vậy. Bất kì ai cũng dễ dàng biến thành chó nếu trót gây thù hằn với ai đó, cũng có thể biến thành lợn nếu bề ngoài xấu xí và thành chim lợn nếu tọc mạch một tí. Trong chúng ta ai cũng có một nửa của Đôn-ki-hô-tê và nửa kia của Xan-chô-pan-xa. Không ai hoàn hảo cả, nhưng cũng không thể phủ nhận cố gắng làm cho mình hoàn hảo hơn của mỗi con người. Cuộc sống là sự bặt đầu của chuyến phiêu lưu trên hành trình chúng ta trở về bên cạnh thần chết, một ngày nào đó chúng ta sẽ lên xe hoa và yên phận bên cạnh Diêm Vương yêu dấu. Chết thì có mang đi được gì? vậy sống thì phải hưởng thụ hết, nếm trải hết cho đã.
Trước tiên là nói về cách viết truyện: một số truyện cũng coi như là tạm ổn với kết cấu khá tốt, tình tiết sắp xếp hợp lí, không quá cầu kì nhưng lôi cuốn người đọc. Những câu chuyện xoay quanh cái vấn đề đời thường, nhỏ nhặt, vụn vặt nhưng cũng đáng để chúng ta suy ngẫm về nó, như " Chiếc xi líp màu đỏ" hay "dưới chân tượng bà quan âm"...người sống với phật nhưng ko bỏ được tâm xà vốn có của mình. Có những câu chuyện thì lại vòng vo kể kể với những cảm xúc chẳng đâu vào đâu, có lẽ do tác giả chưa tinh ý lắm trong việc nắm bắt và truyền tải các cảm xúc có thể hoặc là của người khác. Hầu như các chuyện đều có kết thúc mở buộc người đọc phải suy tư và tìm ra cách giải quyết, song lại giăng một làn sương giày hơn làm cho chúng ta thấy nghi ngờ về sự tồn tại của những câu chuyện đó. rõ ràng là viết về cuộc sống đời thường song lại thấy giống như truyện giả tưởng vậy?
Giờ xin nói nhiều về nhan đề của tập truyện ngắn: " Thành phố không mặt người", ko có người mà đúng là toàn thấy mặt quỉ, mặt chuột, mặt dê, mặt ác thú...thật đáng sợ. Nhìn lại thấy toàn quỉ đeo mặt nạ của người. Quả thực đúng là vậy. Bất kì ai cũng dễ dàng biến thành chó nếu trót gây thù hằn với ai đó, cũng có thể biến thành lợn nếu bề ngoài xấu xí và thành chim lợn nếu tọc mạch một tí. Trong chúng ta ai cũng có một nửa của Đôn-ki-hô-tê và nửa kia của Xan-chô-pan-xa. Không ai hoàn hảo cả, nhưng cũng không thể phủ nhận cố gắng làm cho mình hoàn hảo hơn của mỗi con người. Cuộc sống là sự bặt đầu của chuyến phiêu lưu trên hành trình chúng ta trở về bên cạnh thần chết, một ngày nào đó chúng ta sẽ lên xe hoa và yên phận bên cạnh Diêm Vương yêu dấu. Chết thì có mang đi được gì? vậy sống thì phải hưởng thụ hết, nếm trải hết cho đã.
Xuân gửi Bố
Bố ơi!
Sao mỗi sáng thức giấc,
con lại phải đến trường?
Sao mỗi ngày mỗi tháng,
đều đều với bảng con?
Mỗi năm lại hai đợt,
con làm bài kiểm tra
để cuối năm kết thúc ,
Bố đi họp mẹ cha….
Sáng nào bố cũng vậy
Lọc cọc xe đạp bon
Bố chở con đến lớp
Bố vòng về nhà ga
Rồi vòng xe đều quay
Mười hai năm vẫn thế
Đến lúc con xa nhà.
Bố có mệt lắm không?
Giọi mồ hồi đặc quánh.
Con vẫn chưa là gì!
Chưa một chút công
danh
Ngoài mác xanh đại
học
Chưa chịu một khó
nhọc
Lặn lội trong cuộc
đời
Chưa một lần dài
hơi
Góp màu xanh như bố.
Lấy gì gửi cho bố?
Cả cuộc đời dài ghê
Lấy gì trả cho đời?
Đời cho ta nhiều thế
Xuân đã về trên
cành lộc biếc
Xuân đã giục hương
trầm quyện sương
Xuân đã pha trong
mùa gió mới
Kìa! Hoa xuân thức
dậy trong vườn.
Đã đến lúc con tìm
câu trả lời
Bố ạ!
Con sẽ đi theo vành
xe bố
Con sẽ thấy những
gì bố kể
Sẽ tìm lại tuổi
xuân mà bố gửi.
Và chắc con lại gửi
vào nơi nào đó
Tuổi xuân mình cho
đất nước ngàn xuân!
Xuân ước
Xuân
về đủng đỉnh nhành hoa
Xuân
qua phố vắng giọt pha nắng hồng
Mưa
xuân khúc khích ngoài đồng
Hương
xuân gió quyện thơm nồng nắng mai
Xuân
về, ai vấn lòng vương
Có
ai hôm ấy ngồi thương giọt đàn
Xuân
tươi mang đến hương ngàn
Mong
cho xuân đến vô vàn tình hoa….
Ai yêu mùa Xuân?
Ai yêu mùa xuân
Như đà trẻ nhỏ
Rúc rích nô đùa
Lì xì đo đỏ
Ai yêu mùa xuân
Cụ già tóc bạc
Xuân về ấm áp
Sum vầy cháu con
Ai yêu mùa xuân
Như người chiến sĩ
Xanh mướt biên cương
Mùa xuân tổ quốc!
Ai yêu mùa xuân
Như cô gái ấy
Xuân mắt hồng trong
Xuân màu yếm thắm
Xuân về sau trước
Rực hương đất trời
Xuân đến rạng ngời
Cửa nhà nghiêng đón.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Có lẽ là tình yêu!
Viết những dòng này trong lúc tâm trạng thật ổn định để cho sau này có biến cố nào xảy ra thì sẽ không hối hận cho những ngày ta đã sốn...
-
Phân tích truyện ngắn “Không có vua”_Nguyễn Huy Thiệp Dàn ý: Tóm tắt truyện Đề tài, chủ đề Ý nghĩa nhan đề Tư tưởng của truyện...
-
N hắc đến cụm từ " Tứ đại mỹ nhân" thì hầu như ai trong số chúng ta cũng đều nhớ đến những mỹ nhân xinh đẹp nghiêng nước nghi...