6 thg 10, 2013

Chuyện của cô và anh

  Cô yêu anh đến nay cũng ngót 10 năm rồi. Năm nay cô 23, chắc cô biết yêu từ lúc tâm sinh lí thay đổi. Hồi ấy, cô và anh học chung một lớp. Lại một mối tình đầu khó phai. Cô cũng không biết anh yêu cô đến thế nào? Hay đại loại là có đi đến đâu không? Chỉ là mến rồi yêu. Chuyện tình của cô là như thế. Cô dệt nên một chuyện tình mơ màng như phim Hàn Quốc (giống cái kiểu yêu rồi thì sẹo cũng biến thành hoa sim thơ mộng).
 Nhiều lúc cô nghĩ, cô không hi vọng gì về mối tình này, nhưng có lẽ do lâu quá thành thói quen. Thói quen làm cô lầm tưởng. Cô không biết mình đúng hay sai? Mình ích kỉ hay ngốc nghếch? Cô chỉ muốn tìm một người thực sự hiểu mình, thực sự biết những điều mình muốn. (kiểu bạn gái hắt xì hơi là bạn trai khoác ngay cho một chiếc áo ấm áp, kiểu chậm nhẹ đến từ phía sau và ôm qua vai, kiểu chẳng cần nói nhiều chỉ cần nắm tay đi ngửi hoa sữa (cái thứ hương mà cô rất thích)...). 

  Nhưng thời gian làm con người đổi thay. Khoảng cách làm con người ta xa nhau. Có lẽ yêu nhau lâu quá nên dần thấy nhàm chán. Những cuộc nói chuyện của họ luôn rơi vào cảnh ông nói gà, bà nói vịt. Có thể nghề nghiệp làm nên tính cách họ, giọng điệu họ. Lần này, thì cô đã cãi nhau thực sự với anh. Mà lí do thì to hơi mục đích. Chung qui cũng vì một câu nói. Một câu bông đùa mà người nghe không hiểu hay cố tình hiểu theo kiểu suy luận logic của mình là đúng. Họ không nói chuyện. Điều này làm cô càng bứt giứt hơn. Ở đời, cô ghét nhất kiểu người luôn tự suy diễn mà không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ, cô không thích bị hiểu nhầm, cô không thích điều đó. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy buồn. Cô không biết nên từ bỏ hay níu kéo cuộc tình này. Chỉ là vì cô đã quen như vậy!
  Ngày sinh nhật anh. Một ngày đầu đông lành lạnh. Hương hoa sữa vẫn còn nán lại đâu đây. Thơm ngào ngạt. Giá như họ không giận nhau thì mùa hoa sữa này đã có tên họ. Cô tự tay đan cho anh một chiếc khăn len. Người ta nói đan khăn thì tình yêu sẽ không bền. Nhưng kệ vậy, từng ấy năm yêu nhau cô chưa có một món quá nào cho anh cả. Một chiếc khăn len, màu xanh da trời (màu cô thích, không phải màu anh thích).
  Buổi sáng hôm ấy, cô nhắn tin : " chúc mừng sinh nhật anh. em có quà muốn tặng anh. 6h, em đợi anh trước cổng trường." Ngày hôm đó, cô làm việc gì cũng không yên. Chỉ mong cho trời chiều thật nhanh, đến 6h thật nhanh. Anh không nhắn lại. Anh có đến hay không? Nếu anh đến thì phải làm sao đây? Cả ngày cô bị những suy như vậy bao quanh.
  6h kém 15', tan học, Anh vẫn chưa đến. Còn 15 phút nữa cơ mà. 6h, Anh vẫn chưa đến. Chắc là đang tắc đường đây. 6h15', Anh vẫn chưa đến. Hay là có việc gì? Hay là anh ko nhận được tin nhắn. Nhưng máy đã báo là tin nhắn được gửi thành công mà! Cô bồn chồn. 6h30', thành phố đã lên đèn từ lâu, người và xe vẫn tấp nập qua lại, Anh vẫn chưa đến. Cô lặng lẽ ra về....
   Hà Nội về đêm, náo nhiệt quá. Hàng quán đèn bật sáng trưng. Người ra, người vào ồn ào. Cô khịt khịt cánh mũi, cố hít cho hết mùi hương hoa sữa cuối mùa. Cứ như thể là cô sẽ không được ngửi nó bao giờ nữa. Chậm chậm, cô lê những bước chân nặng nhọc cùng tiếng thở dài thanh thản về nhà. Con đường bận bịu quá. Dưới gầm cầu, hai cha con em nhỏ đang ôm chặt lấy nhau vì giá lạnh. Họ kiếm được vài thanh củi ở đâu đó, đốt thành một ngọn lửa nhỏ. Mắt cô bé vô tự lự vào dòng người đang băng qua màn sương mù dàn buông xuống. Cô đứng lại, ngắm nhìn hai cha con cô bé. Cô bé chỉ có một chiếc áo mỏng mùa hè, đang nép vào người cha khắc khổ của mình. Cô lại ngần, quàng lên cổ cô bé chiếc khăn len màu xanh. Họ không nói một lời nào và cô cũng thế....tất cả đi về trong bóng tối....

Có lẽ là tình yêu!

   Viết những dòng này trong lúc tâm trạng thật ổn định để cho sau này có biến cố nào xảy ra thì sẽ không hối hận cho những ngày ta đã sốn...