29 thg 8, 2013


Người ta nói, phàm những sự vật đối lập nhau nhưng lại luôn gắn liền với nhau. Giống như trong hạnh phúc có khổ đau. Trong may mắn có mất mát. Trong gặp gỡ có chia li.....trong đen có trắng. Trong sự tinh khiết, ngây ngô có cả những mưu mô, toan tính...Rất muốn viết về những điều gì đó tốt đẹp. Một thứ mà người đọc khi đọc lên thì cảm thấy yêu bản thân mình và yêu thế giới. Để cho những người mới bước vào đời có thêm sự lạc quan...Thế nhưng chẳng thể làm cách nào thanh lọc được suy nghĩ, hướng nó theo cái cách tích cực là ca ngợi cuộc đời, ca ngợi con người.
   Con người đâu có vĩ đại đến mức được ca ngợi. Cuộc sống đâu có hoàn hảo và đầy sắc màu đến mức được ca ngợi. Bạn biết trong những khuôn mặt kia, ẩn sau những lời nói bắt tai là những điều khó lường với bạn. Nhưng bạn vẫn phải cười, phải nói, phải nhìn ngắm người ta. Chúng ta chẳng thế làm gì ngoài việc nhận định đó là cuộc đời_phù phiếm, tẻ nhạt. Trong rất nhiều những nốt xanh hiển thị trên face chẳng mấy ai có thể nói chuyện. Người ta chọn cách nói với tất cả, đó là chia sẻ trạng thái. Và nhiều người like, người ta like nhưng ít ai cmt hỏi thăm bạn. Xung quanh bạn có biết bao nhiêu là người, nhưng bạn vẫn là người cô đơn.
   Cô đơn một buổi đi về
Gió thu lướt nhẹ giọt buồn trên môi
  Cô đơn một của tôi thôi
Nắng ơi rót nhẹ cho tôi hạt sầu

Có lẽ là tình yêu!

   Viết những dòng này trong lúc tâm trạng thật ổn định để cho sau này có biến cố nào xảy ra thì sẽ không hối hận cho những ngày ta đã sốn...