20 thg 8, 2013

Câu chuyện về mẩu bút chì

 Cô chủ tớ vẽ không được đẹp cho lắm nhưng rất thích vẽ. Thỉnh thoảng cô vẫn lôi tớ ra ngắm nghía và thủ thỉ. Cô ấy bảo tớ nhỏ nhất trong đám bút của cô ấy. Tuy là đứa nhớn tuổi nhất nhưng lại lùn tịt. Nhưng tớ chẳng buồn về điều đó, vì cô chủ cưng tớ nhất. Câu chuyện tớ kể dưới đây là câu trả lời về tình yêu mà cô chủ dành cho tớ. Một mẩu bút cũ kĩ, xấu xí, già nua nhưng luôn được cô cất giữ ở trong cái hộp đẹp nhất mà cô có.
 Đây không phải là một câu chuyện vui. Thậm chí rất buồn là đằng khác. Nó xen một chút tủi hổ và giận hờn. Tớ cá là với tính cách của cô ấy thì đây sẽ là nỗi ám ảnh mà suốt đời cô ấy không thể nào quên được. Nó trở thành kinh nghiệm nhắc nhở cô không bao giờ phạm vào sai lầm đó.
  Đó không phải là lỗi của cô chủ. Phải nói thế nào thì các bạn mới hiểu cô ấy nhỉ? Năm đó, cô chủ học lớp 10. Cô chủ của tớ rất bướng và sĩ diện. Cô ấy không hề mở lời xin tiền mẹ mua sách vở hay đồ dùng. Tất cả chúng tớ đều là cô ấy tự kiếm tiền mua về. Cô ấy lấy tiền thưởng học sinh giỏi này, lấy tiền bán ve chai, lấy tiền lì xì tết...có lẽ vì thế mà cô ấy quí chúng tớ. Trị giá của tớ lúc ấy là 2K. So với khi ấy thì rất là  xịn nhé. Tớ là 2B đấy, màu sọc xám đen, bóng mượt, thơm tho. Cô chủ rất thích ngửi tớ. Tớ giúp cô vẽ, nháp, làm bài tập, vẽ hình, tô tiếng anh. Tớ rất vui vì điều đó. Nhưng ngày ngày tớ lại ngắn dần đi và điều đó có nghĩa là tớ sẽ không được sử dụng nữa. Cô chủ hình như vẫn chưa thể thay tớ. Cô dùng rất tiết kiệm. Cô không mang tớ ra để nháp, khi nào thực sự cần cô mới gọi tớ. hì hì cũng vui vui khi nhớ những ngày đó. Có điều, tớ không nghĩ rằng chính tớ lại làm cho cô chủ xấu hổ.
  Giờ thì tớ vào chuyện chính sau một hồi vòng vo. Cô chủ dùng bút bi thay vì dùng tớ để làm bài. Lúc ấy, cô chủ ngồi bàn đầu, phía bên trái. Cô giáo của cô lại gần và mượn cô chủ bút chì. Cô chủ do dự nhìn tớ, vì khi ấy tớ bé xíu, nguyên cái hình dáng bây giờ. Cô chủ nhanh trí nháy cô bạn ngồi cạnh cho cô giáo mượn bút chì của mình. Nhưng cô giáo đã nhìn thấy tớ và thế là tớ bị "lên bảng". Cô giáo dùng tớ, viết, tô tô gì đó tớ cũng chẳng nhớ (vì lúc đó tớ sợ quá nhắm chặt mắt), bàn tay cô giáo to và bóp mạnh vào thân hình của tớ khiến tớ càng thêm khổ sở.
  tùng...tùng....tùng.....tớ thở phào vì được giải thoát. Cô giáo ngừng tay. Cô giơ cao tớ lên và nói. ".....ơi, cô trả mẩu bút chì", rồi đặt mạnh tớ xuống bàn. Cô chủ tớ chưa bao giờ gọi tớ như vậy. À thì ra, tớ không còn là cây bút chì, chiếc bút chì mà là mẩu bút chì, mẩu: nhỏ thó, nhem nhuốc và nghèo nàn. Lúc đó, tớ nghe thấy có vài tiếng cười khẩy dưới lớp, rồi tiếng bước chân mệt mỏi của cô chủ lại gần. Cô cầm lấy tớ, đặt nhẹ tớ vào ngăn dưới của hộp bút và từ đó tớ chỉ ở trong hộp, không theo cô ấy đến trường nữa. 
  Một ngày nọ, cô chủ khi đang chuẩn bị đồ dùng cho buổi dạy đầu tiên, cô đã lấy tớ từ trong ngăn kéo ra. Lúc đó, cô ấy cầm tay tớ và viết sau tờ giáo án: "mọi học sinh đều đáng được tôn trọng, sai lầm lớn nhất của người thầy là làm tổn thương lòng tự trọng của những đứa trẻ cần được yêu thương".

Câu chuyện về cái giá đỡ

 Ở đời, phàm những vật có chân thì sẽ đứng được. Động từ "đứng" gắn với hoạt động của chân. Ấy vậy mà có những thứ có chân nhưng không sao đứng vững nếu không có cái giá đỡ. Đó là cái thang.
   Đành rằng nó là một thứ có cái chân vừa dài, vừa to. Có những hai chân lận, nhưng chỉ đứng được khi có cái chân thứ ba. Thật là kì lạ.
  Tuy nhiên cũng không phải dựa vào bất cứ đâu thì cũng có thể đứng vững. Dựa vào cây cột vững chãi thì không sao, mà dựa vào cành cây mục thì chỉ có nước ngã nhào xuống đất cứng. Người mà muốn dùng thang để trèo thì cũng nhất thiết phải lưu ý điều đó. May mắn thì què chân, cụt tay, không may là bất đắc kì tử.
   Thế mới nói, chỗ dựa thật quan trọng. Vì thế mắt phải tinh, đầu phải khéo, chân tay linh hoạt thì mới có thể nhận ra cành cây nào thực sự vững chãi mà dựa vào, không nhầm phải cành mục. Nói vậy nghĩa là những người mắt cận thì khó có thể mà tìm được chính xác. May thì có người khác chỉ cho. Không thì luyện cho cái chân nó dẻo, cái tay nó chắc, khỏi cần cái thanh mà bám cây leo lên. Mất sức nhiều, mất thời gian cũng nhiều nhưng nếu trượt chân ở cành trên thì có thể bám được vào cành dưới.

Có lẽ là tình yêu!

   Viết những dòng này trong lúc tâm trạng thật ổn định để cho sau này có biến cố nào xảy ra thì sẽ không hối hận cho những ngày ta đã sốn...