14 thg 8, 2013

Viết cho những kí ức một thời muốn lãng quên

 Gửi cái đáng yêu duy nhất của một thời áo trắng.
Hôm nay, chủ nhân của blog này muốn thay lời một cô gái gửi đến một người bạn của cô gái những dòng tâm sự này.
  Cô gái ấy, theo như cô ấy nghĩ, cô là một người bất hạnh. Có lẽ vì cô đã mơ mộng và tưởng tượng quá nhiều về quãng thời gian mà cô sẽ có được khi cô vượt qua kì thi và đỗ vào ngôi trường cấp ba mà cô thích. Trước đó, thầy giáo chủ nhiệm, là một giáo viên văn đầy nhiệt huyết, đã nói với cô ấy rằng; khoảng thời gian ba năm ấy sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi học trò, hãy đi và cảm nhận, hãy làm và nhận những gì thuộc về mình. Và cô gái cũng là một người lãng mạn. Sau khi tưởng tượng những hình ảnh đẹp về quãng thời gian ấy. Giờ đây, nó là những tháng ngày đầy áp lực và u tối với cô gái. Trong cái thế giới đầy những ganh ghét, đố kị, đầy những trò bẩn thỉu của tiện nhân, cô gái như một người đi đày khổ ải. Suốt những năm tháng ấy, niềm vui với cô chỉ là điểm cao, điểm cao và điểm cao....Như thế thì quả là bất hạnh và tẻ nhạt. Khi nghe câu chuyện này, với thính giác nhạy bén và kĩ năng phân tích tâm lý (thực ra mới chỉ là lý thuyết mà tác giả đã được học ở trường đại học), tác giả đã nhanh chóng giúp cô gái giả mã những ẩn ức, quay lại quá khứ, tìm kiếm những niềm vui sót lại để giúp cô lấp đầy khoảng trống tâm hồn, giúp cô quên đi những kí ức buồn về một thời học trò tẻ nhạt (sống bên cạnh bầy gấu dở hơi và cặp báo chuồng bên vô tư lự).

  Cuối cùng, cô gái cũng tìm thấy cho mình một niềm vui nho nhỏ trong khoảng thời gian ấy. Ban đầu nó khiến cô rất khó chịu và buồn bã, nhưng mỗi khi nhìn ngắm ông già Nô-en, cô gái lại cảm thấy trong lòng thật ấm áp. À thì ra cô gái cũng đã có được sự quan tâm thực sự của một người bạn. Nhưng điều đáng tiếc rơi vào chữ "giá như"....Giá như ngày ấy cậu cứ nhẹ nhàng và âm thầm cho tớ biết tình cảm của cậu, không phô trương, không thổ lộ thái quá, không để mấy đứa bạn của cậu hét ầm ĩ tên tớ khi thấy tớ ngoài đường, không để những đứa đó cười nhạo và chòng ghẹo tớ thì (điều quan trọng có thể thay đổi cả cuộc đời cô gái lại nằm ở chữ thì ấy) có lẽ tớ đã thích cậu (cũng chẳng biết nếu chuyển sang tiếng anh thì động từ Like sẽ chia như thế nào?). Nhưng chắc là như thế.
  Cô gái quen cậu bạn từ hồi còn học cấp hai. Họ học khác trường , gặp nhau trong một tháng ôn thi học sinh giỏi thành phố. Cả nhóm có mình cậu bạn ấy là con trai. Bị áp đảo. Nhút nhát và ít nói. Cô ấy lúc nào cũng là kẻ lắm lời nhất mà tác giả từng thấy. Nhí nhảnh và lắm điều. Cô ấy lại trẻ con nên cũng chẳng biết đến tình cảm của cậu bạn lúc ấy. Lại ngây ngây, thơ thơ (kiểu vô số tội) ghép đôi cho cậu ấy (cũng không biết cậu ấy buồn nhiều không?). Nhưng khi họ gặp nhau ở cấp ba, cậu bạn đã thừa nhận tình cảm của mình. Không phải với cô gái tin đồn mà với cô ấy_cô bé lắm điều, lắm mồm, náo nhiệt.
  Cô gái nói với tác giả rằng cậu ấy rất đáng yêu, rất chân thành và cô ấy biết cậu ấy quan tâm thực sự đến mình, chính điều ấy làm cô gái rất vui. Cô ấy vui và cảm thấy rất hạnh phúc vì được quan tâm và yêu mến. Nhưng cô gái của chúng ta lại là chúa tưởng tượng phong phú (hay còn gọi là tưởng bở dồi dào). Cuộc sống không đơn giản như những suy nghĩ của cô. Cô có lòng tự tôn và sự sĩ diện. Cô có những qui tắc riêng và phương châm theo đuổi đến cùng. Cô có những mặc cảm tâm lí không thể vượt qua. Cô có cả những vụng dại và hồn nhiên vô số tội. Những dứ định chia theo kiểu "be going to" không mấy xảy ra đối với cô, thường thì cô phải tuân thủ theo cách xuất hiện của "will" mà thôi. Và tất cả những tiếc nuối cô đặt vào chữ "giá như". 
  Cô gái ngập ngừng kể cho tác giả nghe về cậu bạn ấy. Cô nghẹn lời và liên tục múa máy chân tay (cái điệu cô hay làm khi không biết phải biểu đạt bằng lời ra sao). Cô ấy có thể chấp nhận lời tỏ tình của bạn ấy nếu như bạn ấy đừng làm cho quá nhiều người biết bạn ấy thích cô. Nếu như bạn ấy lên tiếng dập tắt tiếng cười của lũ bạn khi họ trêu cô. Nếu như bạn ấy hẹn gặp riêng cô và chỉ mình cô biết. Có thể, rất có thể lắm chư vì cô đã từng rất quí cậu. Và bây giờ cô cũng rất cảm ơn cậu. Vì lọc đi, sàng lại có lẽ cậu là chút nắng ấm hiếm hoi trong những ngày mưa dầm lạnh giá mà cô phải chịu đựng ở một hoang đảo mà cô tự tạo ra, tưởng tượng ra khi cô sống với những con người tầm thường và thực dụng.
 Tác giả không có lời bình luận nào cho cậu chuyện này. Nếu ai đó hi vọng sự li kì, hấp dẫn như trong chuyện trinh thám, sướt mướt, bi ai như phim Hàn thì tác giả đành xin lỗi.

1 nhận xét:

Tạp chí Bay nói...

càng ngày tôi thấy tác giả càng điên nặng và theo tự nhiên thì là đúng

Có lẽ là tình yêu!

   Viết những dòng này trong lúc tâm trạng thật ổn định để cho sau này có biến cố nào xảy ra thì sẽ không hối hận cho những ngày ta đã sốn...