9 thg 8, 2013

Trên con đường đi kiếm tìm niềm vui 2

     Chỉ còn chưa đầy 24 tiếng đồng hồ nữa là phải bước vào cuộc chiến cuối cùng với năm cuối đại học. Một năm học đã được đặt ra rất nhiều mục tiêu. Và sau năm nay mình chính thức tuyên chiến với đời. Trong khoảng thời gian trước giờ G này, tác giả của blog muốn ngồi chiêm nghiệm, lí sự với  bản thân, chất vấn tâm hồn và chăm chút lại cho cái trang cá nhân thêm sống động. Một công việc sẽ chỉ được làm trong những lúc nhàn rỗi hiếm hoi.
     Tác giả của blog này biết không? Tớ là một người cô đơn thực sự. Mấy hôm trước có tình cờ tìm thấy cuốn nhật kí viết năm mình học lớp 12 và chẳng hiểu sau, sau 5 năm như vậy mà vẫn chưa thể thoát khỏi tình trạng của ngày ấy. Áp lực, cô đơn. Áp lực về những mục tiêu mình đặt ra, từ gia đình, bạn bè, mình sợ thua kém, cô đơn vì chẳng có ai thực sự hiểu mình, và thực sự coi mình là bạn. Có ai đó đã nói cậu quá tốt và điều đó làm người khác thấy sợ. Mình không hiểu mấy câu nói này. Chẳng hiểu tại sao một người bạn lại ngạc nhiên  khi thấy mình quan tâm và giúp họ giải quyết rắc rối. Họ hỏi mình "Tại sao bạn lại tốt đến vậy?". Câu hỏi này thực ra mình cũng đã nhận được từ lâu. Khi mình đề nghị cô giáo xếp mình ngồi ngần một bạn nữ học yếu của lớp. Mình đã giúp bạn ấy vượt qua kì thi tốt nghiệp mà trước đó dường như quá sức với bạn ấy. Và rồi một ngày mình nhớ lại, mình chưa nhận được lời cảm ơn nào cả. Tác giả của blog này có hiểu được những gì mình nói không?Trong hầu hết những trang nhật kí của mình, mình chỉ có một câu, mình sẽ đi tìm một người bạn tốt và hình như mình chưa tìm thấy thì phải......
    Tác giả blog này rất hiểu bạn. Bạn biết không trong cái thế giới hiếm hoi tình người này. Lòng tốt của bạn chẳng được hoan nghênh đâu mà thậm chí nó có thể trở thành bộ mặt giả tạo mà người khác nghĩ bạn đang tự dựng lên để biến mình thành một thiên thần đấy. Bạn cứ quan tâm đến người khác, người ta sẽ nghi ngờ, hoàn nghi, phải chăng bạn đang muốn điều gì đó từ họ. Và rồi khi bạn nhờ vả họ điều gì họ sẽ ngượng ngùng từ chối và rời xa bạn. Tác giả biết bạn với những ai bạn coi là bạn, bạn luôn thật lòng với họ, chỉ tiếc một điều rằng người như bạn quá ít trong thế giới nhỏ hẹp của bạn. Đừng bỏ cuộc, cố gắng nữa bạn nhé, bạn sẽ tìm được một tình bạn đích thực của cuộc đời mình. Tác giả tin là như vậy.



    Vậy là trên hành trình đi kiếm tìm niềm vui cô bạn ấy luôn gặp những nỗi buồn. Mổ xẻ ra, lỗi là do cô bạn ấy. Chính cô bạn ấy làm cho mình trở nên cô đơn, bất hạnh. Nếu như cô bạn ấy chấp nhận tình cảm của cậu bạn ngày ấy chắc là cô bạn đã có một tình bạn đẹp hồi đó. Nếu như cô bạn ấy không sợ cô giáo săm soi, kháy khóe chắc cô bạn ấy đã không phải ngoan ngoãn, cun cút im lặng trước những lời nói đáng sợ của mấy người độc ác, có thể cô bạn ấy sẽ cho người đó một cái bạt tai, đánh nhau một trận đã đời. Nếu như cô bạn ấy không tự ép mình là một học sinh ngoan thì cô bạn ấy sẽ sẵn sàng bỏ học vì bị ốm để đến lớp không những không nhận được lời hỏi thăm mà thay vào đó là cái nhìn khinh bỉ của cô giáo khi đau họng mà không đọc được bài. Có lẽ cô bạn ấy sẽ viết một bức thư thật dài và tặng món quà đó cho cậu bạn mà cô ấy thích. Có thể sẽ chẳng được hổi âm nhưng cậu ấy cũng có thể biết được tình cảm của cô ấy dành cho mình...có lẽ và có thể nhiều lắm chứ....Nhưng cô bạn ấy lại quá khéo léo, luôn biết cách làm vừa lòng người lớn và tự gây áp lực cho mình. Chính điều đó đã ngăn cản bạn đến với niềm vui, với tình yêu và hạnh phúc của bạn. Tại sao bạn cứ phải quan tâm người khác nghĩ gì về bạn. Tại sao bạn cứ phải tốt với họ làm gì trong khi họ chỉ đang lợi dụng lòng tốt và sự nhiệt tình của bạn. Bạn không cần phải chạy hết phòng nọ ban kia để xin cho họ chữ kí vào đơn thực tập, không phải trời mưa gió lặn lội tới trường,không phải năn nỉ người này người kia để rồi bạn không những chẳng nhận được lời cảm ơn lại còn nhận sự khinh bỉ từ họ. Tôi nghĩ bạn không nên như vậy. Bạn sống cho sự ích kỉ của riêng bạn đi. Bạn cũng đừng có phải giải thích dài dòng làm gì. Hãy hiểu là đó chính là những điều mà bạn nhận khi cho đi lòng tốt của mình. Đừng suy nghĩ nhiều và đừng khó tính với bản thân của bạn. Tôi biết bạn sẽ làm được nếu bạn đã đặt được mục tiêu rõ ràng. Người đó có thể sẽ không là của bạn nhưng ít nhất bạn cũng để cho người ta biết, họ quan trọng với bạn như thế nào. Viết cho hiện tại , tương lai, cho những ngày bạn muốn có hoặc không muốn có. Cô gái ạ, tác giả blog mong bạn có niềm vui........................!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Không có nhận xét nào:

Có lẽ là tình yêu!

   Viết những dòng này trong lúc tâm trạng thật ổn định để cho sau này có biến cố nào xảy ra thì sẽ không hối hận cho những ngày ta đã sốn...