Chẳng biết từ lúc nào nó đâm ra sợ chết. Ngày xưa, nó chơi với ma, kể chuyện ma, lại còn thích ma nữa. Nhưng giờ nó sợ chết hơn bao giờ hết. Nó sợ cái chết đau đớn lắm. Nó nhìn người ta đi xe máy mà tim đập chân run. Bảo nó dắt xe thôi mà nó cũng căng thẳng còn ngồi lên thì thôi rồi, đầu nó tưởng tượng ra đủ thứ tai nạn có thể xảy ra. Người ta thường bảo nó đanh đá nhất nhì cái làng này. Ấy mà giờ nó là đứa nhát gan có một không hai.
Nó chẳng biết được. Kể từ ngày đứa bạn học cấp ba của nó bị tai nạn, nó bỏ học chạy về. Vừa đi vừa khóc. Nó không thân. Nó cũng không quí nhiều lắm. Nó với cô ấy chỉ là bạn học. Mà nó khóc, nó khóc như mất mát lớn trong đời lắm lắm...Rồi sau đó, nó sợ chết. Nó sợ đến nỗi ko dám đến nhà cô bạn ấy lần nữa. Nó không đủ can đảm. Nó nhát gan thật!
Nó chẳng biết được. Kể từ ngày đứa bạn học cấp ba của nó bị tai nạn, nó bỏ học chạy về. Vừa đi vừa khóc. Nó không thân. Nó cũng không quí nhiều lắm. Nó với cô ấy chỉ là bạn học. Mà nó khóc, nó khóc như mất mát lớn trong đời lắm lắm...Rồi sau đó, nó sợ chết. Nó sợ đến nỗi ko dám đến nhà cô bạn ấy lần nữa. Nó không đủ can đảm. Nó nhát gan thật!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét