21 thg 8, 2013

Thành phố không có mặt người.

Đọc hết tập " Thành phố không mặt người" tuyển tập truyện trên Yume, ngộ ra nhiều điều:
    Trước tiên là nói về cách viết truyện: một số truyện cũng coi như là tạm ổn với kết cấu khá tốt, tình tiết sắp xếp hợp lí, không quá cầu kì nhưng lôi cuốn người đọc. Những câu chuyện xoay quanh cái vấn đề đời thường, nhỏ nhặt, vụn vặt nhưng cũng đáng để chúng ta suy ngẫm về nó, như " Chiếc xi líp màu đỏ" hay "dưới chân tượng bà quan âm"...người sống với phật nhưng ko bỏ được tâm xà vốn có của mình. Có những câu chuyện thì lại vòng vo kể kể với những cảm xúc chẳng đâu vào đâu, có lẽ do tác giả chưa tinh ý lắm trong việc nắm bắt và truyền tải các cảm xúc có thể hoặc là của người khác. Hầu như các chuyện đều có kết thúc mở buộc người đọc phải suy tư và tìm ra cách giải quyết, song lại giăng một làn sương giày hơn làm cho chúng ta thấy nghi ngờ về sự tồn tại của những câu chuyện đó. rõ ràng là viết về cuộc sống đời thường song lại thấy giống như truyện giả tưởng vậy?

   Giờ xin nói nhiều về nhan đề của tập truyện ngắn: " Thành phố không mặt người", ko có người mà đúng là toàn thấy mặt quỉ, mặt chuột, mặt dê, mặt ác thú...thật đáng sợ. Nhìn lại thấy toàn quỉ đeo mặt nạ của người. Quả thực đúng là vậy. Bất kì ai cũng dễ dàng biến thành chó nếu trót gây thù hằn với ai đó, cũng có thể biến thành lợn nếu bề ngoài xấu xí và thành chim lợn nếu tọc mạch một tí. Trong chúng ta ai cũng có một nửa của Đôn-ki-hô-tê và nửa kia của Xan-chô-pan-xa. Không ai hoàn hảo cả, nhưng cũng không thể phủ nhận cố gắng làm cho mình hoàn hảo hơn của mỗi con người. Cuộc sống là sự bặt đầu của chuyến phiêu lưu trên hành trình chúng ta trở về bên cạnh thần chết, một ngày nào đó chúng ta sẽ lên xe hoa và yên phận bên cạnh Diêm Vương yêu dấu. Chết thì có mang đi được gì? vậy sống thì phải hưởng thụ hết, nếm trải hết cho đã.

Không có nhận xét nào:

Có lẽ là tình yêu!

   Viết những dòng này trong lúc tâm trạng thật ổn định để cho sau này có biến cố nào xảy ra thì sẽ không hối hận cho những ngày ta đã sốn...