25 thg 7, 2016

Vĩ Thanh tuổi 26 (tính theo kiểu các cụ)

Viết cho cái tuổi 26 sắp đến rồi!
(tự hôm nay cho phép mình được lộng ngôn tỏ bày).
Hy vọng sẽ chẳng có cái được gọi là qui củ, lề thói, qui tắc mang ra mà áp đặt cho cái cá tính của từng bản thể.
Vậy là hai mươi mấy mùa đã trôi qua. Cũng chẳng có gì đặc biệt nhiều cho quãng đời tuổi trẻ (cái thời mà ai cũng ngợi ca sự vi diệu của nó). Nhưng trên cả tôi thấy được sự bình yên, sự cố gắng và những trải nghiệm tôi mong muốn có được trên đường đời.
Trong cái bộn bề của cuộc sống đáng phải lo âu và thao thức thì bình yên trong tâm hồn hẳn là điều mà không chỉ tôi, sẽ có nhiều người muốn đạt được. Tôi ghét cái việc mang bản thân ra so sánh với một cá thể nào đó. Tôi gọi nó là "kiểu tư duy học sinh lớp 1"; "kiểu tứ chi phát triển"...nên nó mới dành cho những kẻ dài ngoẳng ngoẳng. Haha...lại châm biếm. Chắc sẽ có nhiều kẻ giật mình và ngộ nhận. À mà kệ đi chứ!
Tôi giờ đây! Trong mắt mọi người! Hồn nhiên! Thần tiên! Chập cheng! và Ế!...Người ta cho rằng cái tuổi này không ai theo đuổi hoặc không theo đuổi ai sẽ giống như một kẻ dở hơi, ham chơi bóng bẩy. Nhưng họ lại ú ớ khi tôi hỏi thế nào là theo đuổi? là tình yêu? và dành cho nhau?...Nghi ngờ kinh điển!
Loại xếp vào hàng thành đạt thì sẽ cho rằng cuộc đời như vô nghĩa nếu như đến tuổi này bạn chưa có một hoạch định rõ ràng cho tương lai. Trong khi họ đã có nhà riêng và ít nhất có hai phòng ngủ thì bạn đang phải chia sẻ cái phòng trọ chật chội cho đứa dở hơi nào ấy. Trong khi họ có trong tay những khoản tiết kiệm cho tương lai thì bạn vẫn chỉ mải mê với những ham muốn mua sắm, chơi bời, chạy nhảy...Về cái nhà, Về cái giường, Về cái mục tiêu con cái,...Hiện đang mù mờ và bất qui tắc. Đúng là đáng ra nên có một khoảng không riêng và cảm nhận những tình cảm bình thường mà một con người thường tự hào thì lại phải san sẻ, chia chác...Cái tôi cá nhân không ai giống ai...thế nên bạn có thân đi chăng nữa cũng sẽ có lúc ngột ngạt và muốn phát điên.
Một tuổi mới đến, có niềm vui, nhưng nhiều hơn là những dự định, mục tiêu sắp đến hạn chót. Con người sống có giới hạn. Tôi đâu phải bụt tiên mà cứ thuận theo tự nhiên chờ cho hoa nở mới hái đem về. Rồi cái tuổi này cũng đi, nhưng việc mình muốn hẳn sẽ phải đến. Lòng vòng tam quốc là vừa bị cắt cụt mất cảm xúc bởi sự vô duyên có thừa của ai đó. 
Nếu là chim thì sẽ là hải âu đương đầu với sóng biển. Thực sự, đến giờ này tôi muốn có một không gian, một không gian cho những điên rồ và ý tưởng biến hóa chẳng cần thiết bất kì ai, chẳng cần ngó đến mặt ai. Để cái đầu không phải do dự khi ngôn từ đến, cảm xúc trào dâng.
(còn tiếp kì sau)

24 thg 7, 2016

Sự sống và cái chết

  Chẳng biết từ lúc nào nó đâm ra sợ chết. Ngày xưa, nó chơi với ma, kể chuyện ma, lại còn thích ma nữa. Nhưng giờ nó sợ chết hơn bao giờ hết. Nó sợ cái chết đau đớn lắm. Nó nhìn người ta đi xe máy mà tim đập chân run. Bảo nó dắt xe thôi mà nó cũng căng thẳng còn ngồi lên thì thôi rồi, đầu nó tưởng tượng ra đủ thứ tai nạn có thể xảy ra. Người ta thường bảo nó đanh đá nhất nhì cái làng này. Ấy mà giờ nó là đứa nhát gan có một không hai.
 Nó chẳng biết được. Kể từ ngày đứa bạn học cấp ba của nó bị tai nạn, nó bỏ học chạy về. Vừa đi vừa khóc. Nó không thân. Nó cũng không quí nhiều lắm. Nó với cô ấy chỉ là bạn học. Mà nó khóc, nó khóc như mất mát lớn trong đời lắm lắm...Rồi sau đó, nó sợ chết. Nó sợ đến nỗi ko dám đến nhà cô bạn ấy lần nữa. Nó không đủ can đảm. Nó nhát gan thật!

Tâm sự ngày mưa

 Mỗi con người có một số phận. Bạn không thể trách bất cứ ai vì bạn đã được đặt vào trong cái vòng xoáy của số phận ấy. Những ngày rảnh rỗi chẳng biết làm gì, chỉ ngồi và nghĩ. Nhưng cũng chẳng được nhiều nhặn gì. Mình là người sắp ngược đời à lỗi thời cmnr...Trước những đổi thay, rồi mình cũng sẽ bị trôi đi...Nói không chừng sẽ chẳng còn thấy được gì nữa. Những dự cảm về tuổi già và sự lãng phí càng lớn thế nên mới mong muốn được gấp gáp, vậy mà cái lòng chẳng hiều cho.
Những ngày này, Hà Nội nóng kinh khủng khiếp. Chỉ thấy nắng thôi cũng đủ ngán cả con người. Trời như một cái lò thiêu, muốn ra ngoài nhưng cũng chẳng đủ dũng khí. Bình nước thì cứ bốc hơi vèo vèo. Bao nhiêu là cái khổ cái sở có thể liệt kê hàng danh sách ấy vậy mà vẫn cứ phái sống, phải ở và ngừng  than thở.
Chẳng mấy chốc đã hết năm đến nơi, mai ngày kia đã là ngày "phúng" theo Tây của mình. Chẳng biết làm gì trong cái ngày Định Mệnh ấy...Ôi hay là sẽ nói lời tạm biệt...nhưng sẽ lại sợ sự phũ phàng mà đáng lẽ ra không cần thiết mình phải nhận. Đọc lại mấy cái tạp nham ngày xưa thấy mình đáng sống kinh khủng. Còn giờ thì ngày càng ti tiện, tầm thường và tẻ nhạt. Thảo nào...sẽ chẳng có chuyện đằng sau.

Có lẽ là tình yêu!

   Viết những dòng này trong lúc tâm trạng thật ổn định để cho sau này có biến cố nào xảy ra thì sẽ không hối hận cho những ngày ta đã sốn...