27 thg 7, 2014

Người điên kể chuyện


Câu chuyện không hay, là những cái liên thiên hồi mới bị quăng vào đời, đọc lại thấy buồn cười, ờ thì người ta nói là tuổi trẻ mà.....


"ừ thì viết. Mỗi khi điên điên nên viết ra để đó cho đỡ điên. Viết là một cách đối thoại, đối thoại với máy tính, dù gì nó cũng là người bạn chân thành nhất của ta. Mệt mỏi! tại sao lại là cảm giác đó khi ta đang tuổi thanh xuân. Ta vô sản, không có bất kì một vật tư hữu về mình. Never. Mình đã làm gì vậy? ôi sao giờ lại hối hận về bài viết đó. Mình tự tin lắm cơ mà? Cô giáo cười nhạo mình chăng? Cho mình điểm thấp chăng? Sao mình cứ mãi băn khoăn về cái chuyện này nhỉ? Sao mình cứ phải phấn đấu? Sao mình cứ phải giỏi mơi được. Đáng lẽ ra ngày trước mình không nên tỏ vẻ làm gì. Mình đã quá hiếu thắng và giờ mình đang chịu hậu quả những việc mình gây ra. Mình chán cả bản than mình. Mình ghét những lời nói xáo rỗng và những hành động ngu xuẩn, những con người ngu xuẩn sao không chết đi? Nếu cứ tiếp tục mình sẽ ức chế mà chết. giá mình chết. Ai buồn và nhớ mình đây. Chắc là bà nội. à may mà có bà nội chỉ bảo, mẹ mình chẳng hề nói cho mình bất kì điều gì, chẳng them dạy mình hay khuyên mình phải làm sao chỉ bắt, bắt và bắt, phải học thế này, lúc nào cũng so sánh nhưng lại quá rộng rãi với thằng em mình, hình như cách giáo dục không đúng đối tượng. Mình đáng lẽ ra không nên bị đối xử như vậy. Ghét ghét tất cả chán chán tất cả. Nếu hồi đó mình ko chạy đi, thì giờ mình có yêu anh ko? Mình nhớ anh quá. Có lẽ anh đã mang đi cảm giác tim đập nhanh của mình đi rồi. Nhưng hôm đó tay anh lạnh, lạnh lắm. Sao anh lại ôm mình? Anh làm trò gì vậy? Sao anh không giải thích gì cả với mình? Mình nói mình là một đứa bé con chưa hiểu chuyện. Nhưng anh lại không hề giải thích với mình khi ấy. Hay tại mình không cho anh cơ hội. chưa bao giờ mình khao khát có một người hiểu mình đến  vậy. Vừa yêu, vừa hiểu mình, chỉ cần hiểu mình chứ ko cần giống mình. Bạn mình cũng không có mình chờ đợi nhiều quá nhưng quả thực mình chưa tìm được người, Người mà mình tìm được lại không muốn làm bạn với mình. Mình sẽ phải suy nghĩ và lại phải suy nghĩ, mình đã làm sai chuyện gì? Tại sao mình lại như thế này? Tồi tệ, kinh tởm và điên khùng. Mình điên khùng thực sự thực sự điên khùng. Mình có nên yêu anh ta ko? Cái anh chàng công tử ngô nghê ấy. Mình không muốn tỏ ra làm người xấu nhưng chắc mình sẽ phải làm người xấu thôi. Anh ta không phải mẫu người mà mình thích. Chưa bao giờ mình khao khát cú điện thoại như hôm nay, ai gọi điện thoại và hát cho mình nghe nhỉ? Chắc không đâu. Mình vô sản mà . Chẳng có ai thích một con bé xấu xí sang nắng, chiều mưa, trưa dầm dề cả. Mình ghét cái loại true ghẹo như kiểu mình là “gái hoa”, mình ghét những thằng con trai huýt sáo như kiểu gọi chó, mình ghét những cái cười đáng ghét ấy. Mình hận là mình không thể sút cho một phát bay lên tân trời xanh. Chắc là mình sẽ chết. Cái bệnh đau nửa đầu của mình lại quay trở lại. Ngày xưa có lần mình đau nhưng ko ai lo lắng, họ để mặc kệ mình và mình không ngờ mình lại đâu đến thế đau kinh khủng. Trời ơi sao mình dằn vặt mãi những cái chuyện đáng ghét ấy. Tất cả là đáng ghét. Ngay cả cái việc học hành này. Đau khổ quá. Không ai hiểu mình cả………………………….aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa không ai nhớ mình mà gọi điện cho mình ư?  Muốn khóc quá ? Đồ chết tiệt! Đồ chó cái! Đồ con lợn! Đồ con điên ! Đồ chó ! Đồ đểu cáng! Đồ vô tâm! Đồ tàn nhẫn….ngu xuẩn….điên khủng…..sao mày cứ sống mà ko chết đi????????????????????????????????????????????????????????????????                                                                                                                               

10 thg 7, 2014

Thấy nhớ anh Xuân Tóc ĐỎ

     Nổi tiếng! Tức là được nhiều người biết đến. À mà hình như chỉ có thế thôi. Chỉ cần được nhiều người biết tên, dù là cái tên cũng thấy có gì đó hưng phấn tự hào. Kể ra con người dễ dãi với bản thân mình quá. Háo danh, thực dụng và người ta tìm mọi cách để nổi tiếng. Từ những phát ngôn ngớ ngẩn nhất đến những bức hình kinh khủng nhất, từ việc lên báo nói xấu người này người kia đến việc lấy những chuyện riêng tư làm đề tài cho dư luận bàn tán...Ít có thấy ai lấy tài năng và bản lĩnh đề tạo nên danh tiếng cho mình. Uhm vì cái đó hơi mất thời gian và công sức. Giống như các ngôi sao trẻ ở Hàn, họ phải bỏ ra rất nhiều năm trong điều kiện luyện tập khắt khe, vừa phải trau dồi tri thức phổ thông vừa phải rèn luyện năng khiếu. Vậy là với người bình thường, họ đã cố gắng gấp đôi, thậm chí rất nhiều lần...
      Nhưng công thức nổi tiếng ở Việt Nam dường như đơn giản hơn nhiều lần. Có người kiếm nhiều tiền, thuê vào tờ lá cải viết bài ca ngợi thế là nổi tiếng. Nói quàng xiên sang mấy cánh nhà báo cũng ăn xổi, chả lẽ hết tin hay sao mà toàn giật những tít chả biết trời ơi đất hỡi là gì? Một tiểu thư con nhà giàu, ăn no, mặc ấm, chăm như chăm tằm chờ ngày nhả tơ làm sao mà ko xinh, không đẹp, chả cần làm mà cũng khối tài sản kếch sù của phụ huynh cho...giỏi giang gì mà ca ngợi. À nghĩ lại thì cũng có cái giỏi đó là chọn được bố mẹ tốt và cốt cũng ngon ăn cho mấy người muốn trèo cao...
      Dạo gần đây, có một vài hiện tượng nổi lên do tác động của mạng xã hội. Có thể ban đầu, khi chia sẻ những dòng tâm trạng hay những sản phẩm đùa vui chủ nhân của nó cũng không ý thức được mức độ tác động của nó. Hiện tượng Lệ Rơi là một ví dụ điển hình cho những tác động của mạng xã hội đối với đời sống con người trong cái xã hội công nghệ thông tin đến với người người, nhà nhà. Những người ban đầu chia sẻ, bàn luận và chú ý đến những clip hát dở của Lệ Rơi hẳn chẳng có một chút nào gọi là khâm phục hay tán thưởng sự dũng cảm, lòng yêu ca hát của anh ta cả. Mà chỉ đơn thuần mang anh ta ra như một thứ trò đùa, cười nhạo, chê bai và chế giễu. Nhưng họ không ngờ rằng lại có nhiều người giống họ muốn chế giễu anh ta đến thế và cứ thế giống như cấp số nhân vô tận, anh ta được nhiều người biết đến. Cánh nhà báo ca ngợi anh ta như một vị anh hùng lẫm liệt của nền nhạc Việt. Giới "Sâu-bít" nhảy lên như phát hiện được một tài năng ẩn dật bấy lâu, hội văn chương lại có đề tài hay mà sáng tác, bên phim ảnh lại sắp có một ngôi sao màn ảnh chói lọi...hứa hẹn những đổi thay mới cho văn hóa nước nhà...ôi thôi...đủ kiểu loại ngợi ca dành cho "Xuân tóc đỏ thứ hai"...nghe cũng thấy thú rồi. Vậy nên mới có câu "chỉ cần bạn dám, việc còn lại hãy để cho mạng lo"...Công thức này chả tốn chút đỉnh mà lại phất nhanh. Thế nhưng, giống như sóng,cuộc trào lên một cái rồi lại xẹp xuống để đợt sóng khác đè lên, chẳng mấy ai trong số họ có thời gian tỏa sáng lâu lâu một chút. Sự nổi tiếng lại được xem như thử thách của tuổi trẻ mới lạ. Đúng là nhiều cách để nói.
    Còn thêm một phương thức nữa đó là dựa hơi người nổi tiếng, mang ít chuyện đời tư của người ta ra bàn tán cho vui cửa vui nhà, góp mặt chút ít lên mấy trang lá cải cho tinh thần phong phú, thiên hạ cười cả thể cho vui. Số là người Việt Nam thích tọc mạch vào chuyện của người khác nên cũng khoai khoái khi ai đó lên báo chỉ trích người nọ, người kia. Rồi người trong cuộc an ủi nhau...haizzz làm người của công chúng thật là khó...khó và khoai mà hình như người ta vẫn thích đâm đầu vào. Kể cũng lạ!
   Mấy hôm nay, thấy chuyện của Tâm Tít với cái thằng đại gia gì gì đó. À mà phải gọi là thằng hay là con mụ nhỉ? Dù đứng ở góc độ nào người viết bài này cũng thấy hắn ta thật Sở Khanh chẳng đáng mặt đàn ông. Ngẫm lại thấy xung quanh cũng chẳng mấy ai đáng mặt đàn ông cả...hay là giờ nó thế. Cái gì mà nói vẫn yêu rồi cuộc tình sai lầm nhất thế kỉ. Nói cho sướng cái đạo đức giả đấy à. Nghe mà tiếc cho một người đẹp yêu nhầm gã Sở Khanh. Dù Tâm có là hot này hot nọ nhưng dù sao vẫn là một con người.Con người có quyền tức giận, có quyền tự vệ cho bản thân mình bằng cách này hay cách khác. Làm sao có thể chạy đến và cho lão ta mấy cái bạt tai? vậy thì cứ chửi đi. Chửi rủa cho bõ tức, cho thỏa thê. Hãy dùng những từ ngữ thóa mạ nhất mà ném vào những con người giả tạo đó...dù Tâm sai hay đúng mình vẫn đứng về phía Tâm. Chẳng phải vì thích hay thần tượng gì. Cơ bản chỉ là không thấy ưa cái kiểu yêu xong chia tay rồi lên mặt nói xấu người yêu cũ, dùng tiền mà đong đếm tình cảm, đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm và con người tốt đẹp gì đâu mà lên mặt ta đây văn hóa. Tất tật một lối hành xử kiểu giàu rởm, tây rởm, rởm đời...Tự nhiên đến chỗ này lại thấy phục Vũ Trọng Phụng đến lại. Chuyện cụ viết cách đây gần thế kỉ ấy vậy mà những vấn đề tưởng chừng như vẫn còn nóng hôi hổi. Cái gì đã làm con người đối xử với con người như vậy?
  Cũng định là sẽ rủa riếc nữa, cơ mà thấy nói ra mà vẫn thấy đầy rẫy, nói ra mà không làm được gì thì nói làm gì? thấy nhiều, nghe nhiều cũng thì chỉ bận đau mắt, ù tai. Những chẳng lẽ làm người mù, người điếc.Mở mắt những ko thấy gì, có tai nhưng cắm tai nghe nhạc....thật vớ vẩn! và cuộc sống thật vớ vẩn!

Có lẽ là tình yêu!

   Viết những dòng này trong lúc tâm trạng thật ổn định để cho sau này có biến cố nào xảy ra thì sẽ không hối hận cho những ngày ta đã sốn...